Khi ở Tel Aviv, bên bờ biển Địa trung hải, tôi thấy cuộc sống yên ả, đầy sức sống, tối tôi hay tìm ra bãi biễn ngắm cảnh đèn sáng lung linh từ thành phố hắt lên trời và tỏa ra phía bở biển, nghe tiếng sóng vỗ, gió biển thổi mênh mang và ngóng đợi màn pháo hoa. Tôi luôn nhìn về phía dải Gaza để ngóng xem màn đánh chặn của hệ thống Iron Dome.
Nhưng tôi vẫn chưa có dịp chứng kiến màn pháo hoa đó, tất cả vẫn chỉ là tiếng rì rầm của biển cả mênh mông và lại nghĩ tới chuyện thần Zớt xuống trần gian để chạy trốn sự buồn tẻ. Khi tôi vừa về tới Hà Nội hôm trước, thì hôm sau đạn pháo tư Gaza rót sang đất Israel từng đợt, mỗi ngày có đến hơn 300 quả bay tới. Cảnh báo nháy liên tục trên áp điện thoại, tiếng hú của còi báo động kéo theo tiếng chân chạy rần rần tới hầm trú ẩn và theo đó là tiếng rú của đạn pháo bắn sang, tiếng nổ bùng của đạn đánh chặn.
Ngay bãi biển tôi hay đến , trong đoạn clip sau , mọi người cũng chạy dạt đi, thật hơi phí khi chưa được trải nghiệm cảnh nháo nhào này.
Những đợt tấn công đó không thể không nói là không có thiệt hại gì. Có người chết, có người thương vong, nhà cửa đổ nát, xe cộ cháy rụi. Nhưng người dân ở đây vẫn bình thản, họ bình thản vì đối diện nó hàng ngày, hàng giờ và họ có sự chuẩn bị, có sự tự tin nhất định. Hơn thế nữa họ bình thản vì họ thấy được cái giá của mỗi phút giây thanh bình mà họ tranh đấu để có được và họ tận hưởng nó, tận dụng nó để làm việc và để sống.
Comments